| Điều gì khiến ông và anh ấy nghĩ rằng cô ấy vẫn còn ở lại trung giới để mà lùng |
“Theo chúng tôi phân tách thì rất có thể cô ấy còn mắc kẹt ở tầng thứ 5 hoặc thứ 6. Cô ấy chết quá đột ngột trong khi tình yêu, cuộc sống, tuổi xanh vẫn còn nhãi. Những người như vậy khi chết đi họ còn nuối tiếc nhiều điều”. “Điều gì minh chứng cho nhận định của ông và anh ấy?”. Tôi lại hỏi, lòng đầy ngờ vực. Ông ta đứng dậy, kéo tôi lại gần Thụy. “Cô nhìn đi, thử xem anh ta còn thở hay không?”. Tôi cúi xuống ghé sát vào ngực anh, quả nhiên không còn chút hơi thở nào, trong khi đó khuân mặt anh vẫn hồng hào như người đang ngủ. Tôi sợ đến nỗi không thốt nên lời. Người đàn ông dìu tôi ngồi xuống ghế rồi tiếp kiến nói: “Cô có biết anh ta làm sao mà ngưng thở trong khi thể xác không hề bị tổn thương?”. Tôi lắc đầu. Ông ta nối: “Bởi vì anh ta đã nghiên cứu và tu luyện nhiều năm, anh ta có thể tự mở huyệt đạo giống như một cánh cổng sang thế giới bên kia. Anh ta chỉ ngưng ắt tuần hoàn của thân thể và dứt rời hồn ra khỏi thể xác để phiêu dạt du hành”. “Vậy anh ấy có cách để quay về chứ”. Người đàn ông thở dài: “Đây là bước thử nghiệm, tôi không dám chắc lắm. Nếu trong vòng 36 tiếng đồng hồ anh ta chẳng thể nhập về thể xác, mạch máu ngưng lưu thông quá lâu sẽ khiến cơ thể bị hủy hoại giống như hiện tượng hoại tử, anh ta sẽ chết theo cái nghĩa mà từ trước đến giờ chúng ta vẫn hiểu”.
Tôi thấy mọi thứ ông ta nói thật hoang đường. Chẳng lẽ ông ta có thể tiếp tay cho một người để Thụy chết ngay trước mắt mà không làm gì. Tôi không thể để anh ra đi một cách dễ dàng và phi lý như vậy được. Tôi đứng bật dậy, chạy ra khỏi gian phòng. “Tôi không thể để anh ấy trở nên vật thử nghiệm trong tay ông được, tôi sẽ báo công an và gọi bác sỹ đến cứu”. “Cô không hiểu việc này đâu, đừng làm thế”. Tiếng ông ta gần như nại nhưng tôi đã bước qua cánh cổng và hấp tấp lao đi…
“Nhã, sao em lại ở đây?”. Tôi nghe thấy tiếng gọi, tôi quay lại. Đó là Thụy. Nơi chúng tôi gặp nhau ở giữa ngã ba đường, xe cộ qua lại ồn ào. Anh kéo tôi lên hè phố, tỏ vẻ lo âu. “Sao em lại ở đây? Em đang đi đâu”. “Em không nhớ là mình định đi đâu”. Quả tình, tôi cũng không hiểu tại sao mình đứng giữa ngã ba đường, cũng không nhớ rằng mình đang đi đâu. Ánh mắt Thụy như thất thần, hốt hoảng. Tôi chợt nhớ giả tảng gì liền hỏi: “À, anh đã tìm được cô ấy chưa?”. “Anh đã tìm thấy cô ấy rồi, nhưng cô ấy không chịu mở cửa”. “Tại sao, cô ấy vẫn còn giận anh à”. “Giận nhiều lắm”. “Hay chúng ta cùng đến đó, để em thuyết phục cô ấy mở cửa cho anh”. Thụy nắm lấy tay tôi, xiết chặt. Ánh mắt anh nửa như yêu thương, nửa như xót xa, có đôi chút hoảng loạn hiếm thấy. Chung cuộc anh nói: “Được, anh sẽ đưa em đi nhưng đường khó đi lắm, em chũm nhé”. Tôi gật đầu, nắm chặt tay anh. Anh dắt tôi chạy qua những hàng xe đan chen nhau, vụt qua một cánh đồng bao la những loài cây lạ héo quắt. Sau đó chúng tôi lội qua sình lầy ngập sâu đến đầu gối, rồi chông chênh trên vách núi, dưới là vực sâu. Anh bảo tôi nhắm mắt lại rồi ôm lấy tôi, chỉ thấy thân mình rơi mãi xuống, cảm giác lạnh đến thấu tim. Tôi bám chặt lấy anh, khẽ rên lên vì sợ hãi. Rút cục anh cũng đặt tôi xuống, ôm tôi thật chặt cho đỡ chếnh choáng. “Đến nơi rồi, cô ấy ở kia”. Tôi mở mắt ra. Phía trước là biển rộng bao la, giữa con sóng nhấp nhô đen ngòm ấy có một ngôi nhà bằng đá. Rêu phong đen đúa như những cánh tay ma quái bao bọc lấy ngôi nhà. Cánh cửa cũ kỹ mòn gỉ nằm im lìm trên mặt nước. Thụy dắt tay tôi lội xuống nước, cả hai ướt đẫm.
“Sao cô ấy lại ở đây”. “Anh cũng không biết, nhưng anh cần cô ấy mở cửa ra để đưa cô ấy khỏi nơi này”. Chúng tôi đã đến trước cửa, anh khe khẽ gọi: “Vy ơi, mở cửa ra đi”. Tiếng gào thét rợn người từ phía trong vọng tới. “Không đời nào… tôi mở cửa ra anh sẽ bỏ đi”. “Em nghe anh nói, em cần ra khỏi nơi này đến một nơi tốt đẹp hơn”. “Không có nơi nào tốt hơn, nếu không có anh”. “Anh xin lỗi, bít tất là tại anh, anh đã làm khổ em”. “Vì vậy anh phải ở lại đây với tôi”. “Em cứ mở cửa ra đã”. “Anh hứa không bỏ đi, tôi sẽ mở”.
Thụy nhìn tôi, ánh mắt anh như xâu xé, u ẩn rồi nói với Vy. “Cho anh nghĩ suy một chút”. Anh dắt tôi quay lại bờ. Phía trong căn nhà ma quái, tiếng Vy gào lên như xé. Hình như trong âm điệu ấy chứa chất ngàn mối giận dỗi ai oán.
Ngồi trên bờ cát, nhìn về phía xa, Thụy khe khẽ nói: “Em có nhớ gì không?”. “Nhớ gì ạ?”. “Trước khi em gặp anh ở đây”. “Nghe đâu là anh đi tìm cô ấy, em tìm anh”. “Em phải tĩnh tâm nghe anh nói điều này”. “Em nghe đây”. “Anh đã du hành vào cõi âm để tìm Vy”. “Vâng em biết”. “Anh đã đi được 24 giờ”. “Chừng như thế”. “Anh vẫn chưa quay trở lại”. “Vâng”. “Nhưng sao ta lại gặp nhau ở đây?”. Quả thực tôi chẳng thể đáp được câu hỏi đó, hoặc câu giải đáp sẽ minh chứng cho một sự thật phũ phàng. “Đây là đâu”. Tôi mơ hồ hỏi, cảm giác lạnh lẽo ùa đến khiến tôi muốn bậtlap dat truyen hinh avgkhóc. “Đây là tầng thứ 6 của cõi âm. Vong linh cô ấy vì hận vì yêu anh nên mắc kẹt ở đây. Cô ấy tin rằng một ngày nào đó anh sẽ tới và cô ấy đợi. Anh phải hóa giải mọi thù oán để Vy có thể trở lên tầng cao hơn, siêu thăng về thiên giới hoặc đầu thai kiếp khác”. “Thế sao em lại ở đây”. Tôi hỏi lại anh. “Thực ra thì, vì một Lẽ nào đó, vong linh em đã rời bỏ thân xác”. “Em đã chết ư?”. “Chưa hẳn như vậy. Có thể em gặp tai nạn, có thể đang ở trạng thái giữa sự sống và cái chết. Anh cần em quay lại trước khi quá muộn”.
Tôi lặng đi. Thảo hèn tôi không nhớ gì cho đến khi mình đứng giữa ngã ba đường và gặp Thụy. Phía xa xa, sóng trắng vỗ bờ tạo nên những âm thanh rì rầm bất tận. Bầu trời đen ngòm không có trăng sao, nhưng cánh tay anh đang ôm xiết lấy tôi thật sự rét mướt. “Em không trở lại đâu, thật sự ở bên anh rất tốt”. “Không còn nhiều thời gian để đùa đâu. Em phải quay lại, anh đưa em trở lên trên”. “Em không đùa. Cuộc sống của em hơn ba mươi năm qua thật cô đơn, buồn chán cho đến khi anh đến”. “…..”. “Nếu được ở đây với anh cũng rất tuyệt. Mỗi ngày ta sẽ ngồi đây nghe tiếng sóng vỗ thì thầm, có thể đùa nghịch trên cát, có thể tự do tự tại như gió trên cao thư thả với mây trời”…
“Anh là đồ phản bội”. Tiếng gào thét ảm đạm từ phía ngôi nhà lao vọng lại. Thụy như sực tỉnh, hấp tấp buông tôi ta. “Sắp hết thời kì rồi, anh phải đưa cô ấy ra”. Anh bước vội xuống nước, tôi bì bõm lội theo sau. Tiếng đập phá phát ra từ ngôi nhà đá, nghe đâu sự xuất hiện của tôi khiến nỗi uất hận trong lòng Vy tăng đến cực điểm. “Vy, anh hứa sẽ không bỏ đi. Mở cửa cho anh”. Tiếng gào thét im ắng dần, tiếng chìa khóa lanh canh như từ cõi quỷ vọng ra. Cánh cửa ẽo ẹt mở, một bóng người xuất hiện. Thực ra là một bộ xương với mái tóc xõa dài. Tôi hoảng hốt nép vào phía sau Thụy, lắp bắp. “Tại sao chúng ta... Không giống cô ấy”. “Vì thân xác chúng ta chưa bị phân hủy. Cô ấy đúng ra đã có thể siêu thăng, không phụ thuộc vào thân xác. Nhưng vì những oán cừu nên chi cô ấy bấu víu tiếc nuối thân xác của mình. Vy chết đã mười năm rồi, thế mà cô ấy vẫn mắc kẹt ở đây…”.
Lúc đó, Vy đã bước tới rất gần, tôi cũng không còn sợ hãi nữa. Tôi tiến lại phía cô ấy, đưa tay ra: “Chào chị”. “Anh dắt cô ta tới đây phải không”. Tiếng gầm ghè phát ra từ bộ xương nghe rùng rợn. Tôi vội nói. “Là do tôi tự nguyện. Tôi muốn giúp chị. Trong trái tim anh ấy, chỉ có chị”. Chung cuộc Vy cũng chịu chìa tay ra nắm lấy tay tôi. Chúng tôi cùng ngồi xuống và trò chuyện hàng giờ. Thời khắc cứ thế trôi đi, thời kì còn lại cho tôi và Thụy chỉ tinh bằng vài chục phút nhưng Dường như trong tâm tư của Vy vẫn nặng nề u ám.
Vy khóc lóc, giận hờn, nước mắt từ bộ xương khô rơi tí tách xuống mặt biển vắng. Rút cuộc Vy cũng ngẩng đầu nhìn lên. Phía cuối khung trời đen ngòm xuất hiện một vầng sáng chói lòa, cô chậm dãi bước chân vào đó. Chỉ một tích tắc, toàn thân cô biến thành những đốm sáng hòa tan vào vùng sáng ấy. Cả ngôi nhà bằng đá cũng tan biến, ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lại mặt biển mênh mông ầm ào tiếng sóng.
“Tại sao ngôi nhà lại biến mất”. Tôi ngạc nhiên hỏi. “Thật ra ngôi nhà đó được xây bằng ý niệm của Vy. Cô ấy đã tự giam mình vào đó vì sự oán trách, chấp nệ. Giờ cô ấy đã đi, ý niệm giam cầm đó cũng không còn nữa, bởi vậy ngôi nhà cũng tan biến… Chúng ta quay lại thôi”. Thụy cõng tôi trên lưng, tôi nhắm mắt lại thấy mình trôi qua những vầng sáng tối, lúc nóng như vừa đi qua ngọn lửa, lúc giá lạnh như đi giữa những tảng băng. Cho đến khi, tôi thấy cánh đồng xanh mông mênh rập rờn, những cây ngô đồng lá đã tươi xanh trở lại… tôi thiếp đi..
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện. Tôi đã hôn mê đã gần hai ngày do tai nạn liên lạc, xung động mạnh và trấn thương vùng đầu. Ai cũng nói rằng, tôi sống sót là một chuyện thần kỳ. Nhưng cho đến lúc đó tôi chỉ quan tâm đến một việc rất quan yếu. Tôi bảo em tôi đưa điện thoại và gọi số của Thụy.
Từng hồi chuông đổ dài, không ai bắt máy. Tính ra thì đã quá ba mươi sáu tiếng kể từ khi Thụy thực hành chuyến “du hành”. Liệu anh có trở lại được không ? Một cảm giác mất mát ập đến khiến tôi đớn đau. Tôi nối bấm máy, tiếp tục cho đến khi chìm vào một cơn mê kế tiếp.
Khi tôi tỉnh lại, tôi nối gọi. Phía đầu dây bên kia, tiếng a lô khe khẽ. Trái tim tôi như muốn thực sự ngừng đập. Không phải là tiếng nói của Thụy.
“Thụy đã đi rồi”. Thông điệp chỉ có thế, và tôi biết anh đã thực sự giải thoát khỏi kiếp người. Tôi lại tiếp kiến chìm sâu vào một cơn mê dài. Trong cơn mê, tôi thấy Thụy đang lướt đi như bay qua đồng cỏ xanh mát. Phía xa xa, Vy đang đứng đợi anh. Trông cô lả lướt tà áo trắng, nụ cười tinh khiết rạng ngời.. Họ ôm lấy nhau, quay một vòng trên giò rồi bay về phía những sinh linh kỳ lạ đang reo cười…
Tôi phải mất rất lâu sau để hài lòng rằng: Yêu một người là khi diện mạo của người ấy chỉ còn là nắm xương tàn biết đi, nhưng đôi trái tim vẫn cảm nhận thấy nhịp đập của nhau…
Yêu một người là buông tay người ấy ra khi người ấy muốn nắm chặt lấy một bàn tay khác… Và yêu một người là thay thế những giọt nước mắt bằng thảy nụ cười của mình cho dù con tim mình có đau đến bao nhiêu… Tôi vẫn cười trong nỗi nhớ anh…
Hết
Phạm Bảo Thoa
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét