Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Khoảng cập nhật trống

Cô gặp Quân trong một chuyến từ thiện do hai công ty kết hợp tổ chức. Từ những chia sẻ ban đầu, lâu dần cô cho phép Quân bước vào cuộc sống của mình như một sự bù lấp, nhất là vào những buổi chiều tan sở, cô không biết làm gì để giết thời gian. Cô đã nuốm “hâm nóng” cuộc hôn nhân, tìm cách kéo chồng về với gia đình, trở lại là người đàn ông cô si mê trước kia nhưng đành bất lực. Cô làm sao có thể thành công được khi Tình không chịu “hợp tác”. Nhiều lần nghĩ đến chuyện ly hôn, cô sợ làm thương tổn con gái. Thế là, cô đành đến với Quân, lùng một thứ hạnh phúc phù du, ngay ngáy, tội lỗi, nhưng lại có sức mạnh nâng đỡ ý thức giúp cô tiếp chịu đựng cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Gia đình đã cấm cản khi biết cô yêu Tình, một chàng trai ham chơi, chây lười. Cô bất chấp mọi khuyên can, tin chắc mình đủ sức cảm hóa Tình, giúp anh sống có bổn phận hơn. Cô tin, tình và những buộc ràng hôn nhân sẽ giúp Tình thay đổi. Anh đổi thay thật. Không còn tụ họp bạn bè nhậu nhẹt, bài bạc trắng đêm, Tình lao vào công việc để chứng minh mình chơi thì chơi nhưng khi làm là luôn hết mình. Quan trọng hơn, anh không để cô buồn, muốn cô tự hào, nở mặt vì đã lựa chọn đúng đắn. Tình giỏi, cô yêu anh cũng vì lẽ đó. Đứng ra nhận thầu xây dựng cùng lúc mấy công trình, chỉ trong vòng bốn năm, Tình đã mua được nhà, lo cho vợ con đầy đủ. Cô sống trong hạnh phúc, sự bảo bọc, khiến nhiều người ghen tỵ. Đến một ngày, cô nghi chồng ngoại tình khi phát hiện chiếc áo anh thơm mùi nước hoa nữ. Cô hỏi, chồng giải thích là do bữa tiệc ăn mừng công trình hoàn tất của mấy anh em ở quán có tiếp viên. Cô tin. Thêm lần khác, nhìn lưng áo anh vương mấy sợi tóc dài mà cô dù cố tình đo ngửa đo nghiêng, vẫn thấy tóc mình ngắn hơn. Cô làm dữ, anh thừa nhận đang yêu một cô gái, hứa chấm dứt.

Cô dành nhiều thời gian hơn cho chồng, cho gia đình, mong kéo chồng quay về nhưng vô bổ. Tình bắt đầu mượn cớ công việc, theo những chuyến công tác biền biệt. Nếu có về, anh cũng say bí tỉ. Năm con gái vào lớp 2, một hôm, Tình quỳ sụp xuống chân xin cô đồng ý bán căn nhà đền bù cho công trình thua lỗ. Tình hứa sẽ gầy dựng lại, đền cho cô căn nhà khang trang hơn, hứa là một người chồng, người cha tốt, không để cô buồn đau nữa. Tìm hiểu, cô ngỡ ngàng biết không phải do công trình thất bại, mà vì Tình đổ nợ từ những canh bạc lớn. Cô vẫn đồng ý cho anh thêm dịp nhưng lời hứa gió bay. Từ ngày chuyển sang sống cảnh nhà thuê, Tình không còn muốn làm ăn. Anh quan niệm té đâu, đứng dậy đó nên tiếp tục cờ bạc để gỡ gạc. Chung cuộc, vẫn là cô nài lưng làm việc để trả nợ cho chồng.

Tình thất nghiệp, quay lại cảnh sống hoang đàng lúc trước. Thời khắc biểu của anh là ngày ngủ, đêm hội tụ đánh bài, nhậu nhẹt khiến cô chán nản, không khí gia đình trĩu nặng. Vợ chồng không còn dành cho nhau những lời dịu ngọt, tiếng “anh - em” trìu mến. Tình trở nên cục, tục. Đến với Quân là cách cô cứu rỗi tâm hồn mình, xóa nỗi buồn và khỏa lấp sự cô đơn, thiếu hạnh phúc khi sống bên chồng. Cố nhiên, lương tâm cô cắn rứt, cảm giác rất ân hận sau mỗi lần rời điểm hẹn quen thuộc. Nhưng, cô đã quyết, cuộc gặp với Quân chiều nay sẽ là lần cuối. Cô muốn chia tay, không để mình cũng trở thành người góp phần phá tan chính mái ấm của mình. Cô sẽ tìm một phép giải cho cuộc hôn nhân, vực nó dậy.

Dừng xe trước nhà, cô mừng thầm khi trong nhà sáng điện. Tình đã về. Cô nghĩ đến bữa cơm muộn màng sẽ nấu cho cả hai. Nhưng, bước vào nhà, cô khựng lại. Trước mắt cô, Tình và đám chiến hữu đang “sát phạt” nhau. Thấy cô, Tình giả lả: “Tụi anh kẹt quá nên mới kéo về đây, em cảm thông nhé”. Cô sững người, chảy nước mắt. Cô quay đi, những bước chân rất nhanh như muốn trốn chạy. Cô dắt xe ra khỏi cổng, quờ quạng gửi đi một tin nhắn: “Em đơn chiếc quá!”.

TUYẾT DÂN


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét