Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Nữ tình báo xuất thân Quận chúa xinh đẹp nhất VN (1)

Bà là người từng gây chấn động nước Mỹ với trận đánh xóa sổ Đại sứ quán Mỹ, Nha cảnh sát quận I (Sài Gòn) ngày 20/9/1965.

Theo bà Đặng Hoàng Ánh, chính tuổi thơ bất hạnh, thời thế tao loạn đã dẫn lối đưa đường một thiếu nữ 11 tuổi như bà đi theo con đường cách mạng. Ước mơ đền nợ nước, báo thù nhà là động lực để bà cầm cố học hỏi và trở thành một nhà tình báo xuất sắc, luồn sâu trong lòng địch, thực hành những trận đánh quyết tử rúng động chính quyền địch.

Ký ức Hoàng tộc

May mắn được biết đến bà, với tôi đó là một diễm phúc. Bởi xét theo đế hệ Hoàng triều thời phong kiến, bà là một Quận chúa lá ngọc cành vàng. Chị em con chú con bác với vua Bảo Đại và là em họ của giáo sư Bửu Hội (Giáo sư lừng danh thuộc Viện Hàn Lâm Khoa học Pháp). Thời chiến, bà là một chiến sỹ tình báo cao cấp hoạt động lưỡng tuyến trên lằn ranh giữa ta và địch. Bên cạnh đó, bà cũng là bác sỹ giải phẫu nức tiếng từng tốt nghiệp hạng xuất sắc đại học Sorbonne Pari (Pháp) thập kỷ 60, được chính quyền Sài Gòn trọng dụng và Tống Ngô Đình Diệm mến mộ nhận làm con nuôi.

Thời bình trở lại, bà là người cương trực, sắc sảo, dám đấu tranh với thụ động, được nhân dân và chính quyền cơ sở tin yêu. Điều đáng nói thế cục bà không bằng lặng như người ta tưởng, đó là quãng đời chỉ có sóng gió và những con đường gập ghềnh, đầy góc khuất. Tôi đoan như thế. Trong những dòng nhật ký được bà chép tay trong hơn nửa thế cục có vinh, nhục, ngọt, bùi, đắng, cay... Dĩ nhiên, còn thấm đẫm những dòng nước mắt chát chua. Cả cuộc thế hy sinh, cống hiến cho cách mạng, cuối đời bà phải sống nương nhờ vào người con tàn tật của một nữ đồng đội mà bà hứa nhận nuôi. Để có cái ăn, bà phải tự tay lao động lặngthiết kế dự án quy hoạchthầm ở một bản làng vùng sâu của huyện Đức Trọng (tỉnh Lâm Đồng).

Chuyến xe từ TP.HCM ngược Tây Nguyên chênh vênh vượt qua những con đường khấp khểnh, đèo cao, dốc thẳm. Qua điện thoại hẹn trước, giọng cụ bà tôi cần gặp thâm trầm chất Huế pha lẫn sự ngọt ngào của thanh âm Nam Bộ cứ cổ vũ quan tâm. Tôi bổi hổi liên tưởng khi được gặp, trò chuyện thân tình với bà, con người mà thế cuộc có thể ví tựa huyền thoại. Từ ngã ba Liên Khương (thị trấn Liên Nghĩa, huyện Đức Trọng) rẽ trái tầm 10km thì vào xã Bình Thạnh - chốn quê thanh bình mà cựu tình báo một thời đang sống quảng cuối thế cục.

Vừa đến nơi, cụ bà đã đứng đầu ngõ nở nụ cười đón khách. Với cặp kính trắng trễ gọng, nụ cười tươi trên khuân mặt nhân từ, vết nhăn thời gian vẫn chưa làm nhòa nét đẹp quý phái của một Quận chúa có dòng dõi hoàng phái. Bà bắt tay lanh lẹ và dẫn tôi vào nhà. Căn nhà nhỏ, sạch sẽ do một tay bà kiến lập bằng chính sức cần lao của mình sau phóng thích. Hiện bà ở cùng gia đình anh Đặng minh chủ (48 tuổi), là con của một nữ đồng đội hi sinh trong tù mà bà nhận nuôi, đến nay vẫn chưa thể tìm được người thân, cũng như gốc tích.

Bà Đặng Hoàng Ánh và cuốn nhật ký ghi lại thế cục.

Trong gian phòng nhỏ, trên chiếc tủ mộc đơn sơ, bà trân trọng để tấm ảnh trắng đen đã ố màu. Bên đối diện là ảnh Bác Hồ. Thấy ánh mắt tò mò của tôi, cụ bà cười hiền: "Ba tôi đấy, Trần Lệ Chất (tự Gia Khanh), đồng môn, đồng canh, đồng chí hướng với cụ Nguyễn Sinh Sắc (thân sinh Bác Hồ). Ông cũng là thành viên sáng lập ra trường Dục Thanh (Phan Thiết, nơi Bác Hồ từng dạy học) và tổ chức những hoạt động yêu nước đầu thế kỷ 20. Bà Đặng Hoàng Ánh bảo, cha bà sinh năm 1862, làm quan triều đình nhà Nguyễn, sáng ý, thạo nhiều ngoại ngữ nhưng có khuynh hướng tiến bộ, bất mãn triều đình nên bỏ áo mũ, từ quan.

Trong ảnh, ông cụ trán cao, mắt sáng ẩn sau cặp kính tròn, cổ thắt cà vạt kiểu Tây, bức ảnh chụp chân dung một trí thức hơn thế kỷ trước vẫn đẹp đến lạ. Trong trí tưởng cụ bà, vị cha già hiện lên đầy hãnh diện và tự hào: "sinh tiền người dân hâm mộ thường gọi cha tôi là Lệ Chất tiên sinh. Với những hoạt động yêu nước, khi phong trào Duy tân bị Pháp đàn áp, ông phải chạy sang Bồ Đào Nha. Sau khi về nước thì ông ra Bắc rồi lấy vợ ngoàithiet ke du an kien truc tai dayThanh Oai (Hà Nội), sau đó làm thư ký cho Công sứ Pháp Claude Léon Lucien Garnier (Người có cổ phần trong Công ty thương nghiệp Liên Thành hồi đầu thế kỷ 20 ở Phan Thiết - Bình Thuận). Ngày nay con cháu của các anh chị em (con của vợ đầu) của cha tôi vẫn còn ở ngoài Bắc, đến nay chúng tôi vẫn liên lạc.

Theo cách mệnh

Được Công sứ Claude Léon Lucien Garnier trọng dụng, năm 1906 cha bà vào Bình Thuận xin giấy phép tập kết với những trí thức tư sản yêu nước lúc bấy giờ là Hồ Tá Bang, Nguyễn Trọng Lợi, Nguyễn Quý Anh, Nguyễn Hiệt Chi, Trần Lệ Chất, Ngô Văn Nhượng thành lập Công ty Liên Thành. Công ty chuyên buôn bán nước mắm và một số mặt hàng hải sản khác, trong đó có cổ phần của viên công sứ Pháp. Rồi thành lập tiếp 2 bộ phận là: "Liên Thành Thư Xã (quảng bá sách báo, tài liệu tiến bộ từ hải ngoại) và Dục Thanh học hiệu (trường dạy học). Tất để hưởng ứng phong trào Duy Tân do Phan Châu Trinh, Trần Quý Cáp và Huỳnh Thúc Kháng khởi xướng tại Trung Kỳ. Nhân duyên đã đưa cha bà cưu mang người con của đồng môn Nguyễn Sinh Sắc là Nguyễn Văn Ba (sau này là Bác Hồ).

Cũng từ đây, cha bà nhận ra ước vọng tìm con đường cứu nước của Nguyễn Văn Ba, nhờ quen biết với Công sứ Pháp và ông Hồ Tá Bang (trí thức Duy tân) mà ông đã làm giấy chứng thực (tựa như giấy chứng minh) cho Văn Ba. Vào tháng 5/1911 Công sứ Pháp gọi cha bà giao việc đi Pháp để ngoại giao buôn bán. Cơ hội đến, chàng thanh niên Văn Ba xin được ra nước ngoài cùng chuyến tàu. Cha bà đã đứng ra xin Công sứ Pháp làm paso xuất cảnh cho Văn Ba và được đồng ý, còn cha bà chính thức đổi họ thành Nguyễn Như Chuyên

Ngày 2/6/1911 tàu Amiral Latouche Tréville (quốc tịch Pháp) cập cảng Nhà Rồng (Sài Gòn). Đến ngày 5/6/1911, cha bà và chàng thanh niên Văn Ba lên tàu rời bến Nhà Rồng, chính thức xuất ngoại. Bà Đặng Hoàng Ánh bảo, những câu chuyện kí vãng bà đều được nghe cha mình kể lúc ông còn sinh tiền. Và, chính tuổi thơ đầy bất hạnh, những tháng năm đau thương như là chất xúc tác găm tuốt tuột vào trí nhớ, túc trực theo bà qua từng năm tháng không thể nào quên. "Đó là những câu chuyện tôi được nghe lúc cha tôi còn sống kể lại và một phần tôi đã chứng kiến, tôi đã ghi lại trung thực trong những trang nhật ký từ khi tôi là sinh viên y học ở Việt Nam, với mong muốn conhttp://www.Idee.Vncháu mình sau này đọc lại để biết", bà nói.

Trong những lời chuyện trò, tôi cảm nhận được nỗi buồn khó giấu trên khuôn mặt nhẫn nhịn của bà. Như khơi vào ký ức buồn, giọng bà chùng xuống: "Rồi một ngày tai họa ập xuống, cả nhà tôi bị xử giảo hình". Nói đến đây cổ bà nghẹn lại, khóe mắt đôi dòng lệ lại rơi, đôi mắt thâm quầng mà cuộc thế đầy sóng gió của một Quận chúa đã bao lần thầm khóc. Ngồi ngẫm nghĩ lại thế cục, bà gửi trong dòng nhật ký: "Tôi chịu đựng bao đắng cay, nhiều lúc muốn buông xuôi trôi nổi theo mệnh. Nhưng nhìn về kí vãng của bản thân, của ba, của má, của anh chị em... Nên tôi lại gượng dậy, vượt qua".

Câu chuyện giữa tôi và Quận chúa có lúc chững lại, đó là lúc bà nhắc lại quá vãng buồn đau. Bà Ánh đưa tôi xem chiếc vòng tay bằng đá xanh, đúng ra nó là một kỷ vật hơn là thứ đồ trang sức, bà đã thận trọng đeo giữ trong suốt quãng đời đã qua của mình. "Khi cả nhà tôi bị xử giảo hình, máu chảy loang lổ nền đất, mẹ tôi ngã xuống, tôi chỉ kịp lấy được chiếc vòng này. Mẹ tôi là cụ Trương Ngọc Trầm em họ của cụ Trương Gia Mô (1866-1929, từng làm quan ở Huế, một sĩ phu yêu nước đầu thế kỷ 20). Đó là ngày 26 tháng Chạp, năm 1945 (Bính Tuất), chỉ còn bốn ngày nữa là Tết cựu truyền. Bọn Tôn Nhân Phủ (cơ quan quản nội bộ tôn thất thời phong kiến của triều đình) và giặc Pháp đã cấu kết với nhau giả chiếu của vua Bảo Đại xử tru di cả nhà tôi, vì cha tôi ủng hộ các phong trào cải tến".

Theo Kienthuc


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét